Nếu bạn định đặt câu hỏi nào khiếm nhã, những lời sau sẽ khiến bạn suy nghĩ lại.
Tôi kết thúc ca làm việc cuối cùng tại nhà hàng vào tuần trước, nơi đã gắn bó suốt 10 năm, 2 tháng và 9 ngày. Lý do vì sao tôi rời đi và kế hoạch sắp tới là gì không quan trọng, nhưng 10 năm yên vị ở một nơi quả thật là một “chiến công”, đặc biệt trong thế giới của ngành dịch vụ ẩm thực, bởi nhân sự nhà hàng thường thay đổi đến chóng mặt.
Khi thông báo trên blog cá nhân rằng mình sẽ từ bỏ công việc hiện tại để tìm cơ hội mới, tôi nhận được bình luận thế này từ một người tên Jesse: “Đừng nói là anh làm bồi bàn suốt 10 năm nha”. Chỉ riêng bình luận đó đã thu hút hơn 2.000 phản hồi và 1.400 emoji giận dữ. Rõ ràng là Jesse có “vấn đề” gì đó với nghề phục vụ bàn.
Jesse nên cảm thấy thất vọng, bởi tôi làm bồi bàn không chỉ mới 10 năm thôi đâu. Tôi bắt đầu quấn tạp dề quanh eo từ những năm 90 cơ. Dĩ nhiên đây không phải là công việc duy nhất của tôi suốt 30 năm qua, nhưng nó lại là công việc tôi gắn bó nhất. Mỗi người có cách nhìn nhận khác nhau về nghề này. Những ai chưa từng có trải nghiệm đi làm bồi bàn để kiếm sống sẽ thấy đây là công việc chỉ nên chọn khi không còn lựa chọn nào khác.
Cơ duyên đến với nghề bồi bàn của mỗi người cũng khác nhau. Có người coi đó là công việc tạm bợ trong kỳ nghỉ hè, có người thì xem đó là một nghề thật sự khi tiền lương giáo viên hoặc nhân viên văn phòng không đủ sống. Một số trong chúng tôi chọn nghề này vì thật sự yêu thích việc đem lại trải nghiệm ăn uống tuyệt vời cho thực khách. Và cũng có người chọn nghề này vì được… ăn uống miễn phí, nhưng dù là lý do gì thì cũng chẳng có gì đáng hổ thẹn.
Đối diện hàng nghìn bình luận đó, Jesse lại càng “châm dầu vào lửa” bằng câu hỏi: “Anh có thử thi vào đại học chưa?”. Vâng Jesse, tôi có bằng cử nhân chuyên ngành Theater (Nhà hát), nhưng đoán xem. Tiền lương tôi kiếm được từ công việc bồi bàn cho tiệm hamburger ở Quảng trường Thời Đại còn nhiều hơn tiền tôi đi diễn tại những tầng hầm ở Brooklyn, giúp tôi thanh toán rất nhiều khoản nợ học phí. Và nếu tôi không vào đại học thì cũng chẳng có vấn đề gì. Một người không đậu đại học vẫn có thể làm tốt công việc bồi bàn như một người có bằng thạc sĩ tâm lý. Bất kể trình độ học vấn hay địa vị kinh tế xã hội ra sao, bạn vẫn có thể chọn nghề phục vụ bàn.
Bất cứ ai đeo tạp dề và nhận order món từ khách đều nên tự hào vì công việc họ làm. Điều đó càng rõ ràng hơn trong thời buổi đại dịch hoành hành thế này. Rất nhiều người “thèm” đến nhà hàng, quán ăn đến mức bất chấp ngoài trời đang mưa gió và lạnh cóng, nhưng có bao nhiêu thực khách thật sự cảm kích những người phục vụ món ăn cho họ? Chúng tôi vẫn đi làm mặc dù chưa bao giờ được xem là “thiết yếu”. Một số tiểu bang còn đặt bồi bàn ở cuối danh sách đủ điều kiện tiêm vắc xin, nhưng lại muốn họ đi làm với nụ cười đằng sau lớp khẩu trang. Chúng tôi vẫn làm đó thôi, vì đó là nhiệm vụ.
Tôi là bồi bàn và sẽ luôn như thế. Khi bạn đã gắn kết với công việc này, nó sẽ trở thành một phần bản sắc của bạn. Hồi tiểu học, bạn có từng bị đầu bút đâm vào người và lưu lại dấu vết nhỏ xíu trên da đến tận bây giờ chưa? Nghề bồi bàn cũng thế. Nhiều năm trôi qua, mặc cho những trải nghiệm không mấy dễ chịu trong nghề, thì những vết thương đó cũng vĩnh viễn là một phần của con người tôi. Tôi đã làm công việc này hơn 30 năm và trải nghiệm về nó đã ghi khắc vào sâu trong tôi.
Jesse, tôi đã làm công việc này 10 năm và thậm chí còn gấp nhiều lần như thế. Và tôi đã từng vào đại học nhé.
(Lược dịch từ bài viết “I’ve Been a Waiter for Almost 35 Years and I’m Proud of It” đăng tải trên foodandwine.com).
Ý kiến của bạn