Con đường thành công luôn chừa lối cho những người đam mê và cố gắng không ngừng. Nếu bạn đang chật vật với công việc nhà hàng hay lưỡng lự không biết có nên dấn thân vào ngành nghề vất vả này hay không thì câu chuyện sau đây sẽ tiếp sức mạnh tinh thần cho bạn hơn bao giờ hết. Hãy cùng Quantrinhahang.edu.vn lắng nghe câu chuyện về một cậu bé từng phải đi rửa bát thuê nỗ lực vươn lên thành chủ chuỗi nhà hàng nổi tiếng tại Ấn Độ.
Bước vào tuổi 65, người đàn ông tên Jayaram Banan tại thành phố Udupi, Ấn Độ vẫn nhớ như in câu chuyện nghề của mình ở những năm 1960.
Sinh ra trong một gia đình có 7 anh em, cha ông Banan làm nghề lái taxi và tính tình rất khắc nghiệt, thường đổ bột ớt vào mắt con nếu anh em ông học hành không tốt ở trường.
Năm 13 tuổi, ông phải trốn khỏi nhà sau 1 lần thi trượt. Khi đang ngồi khóc trên chuyến xe buýt tới Mumbai, người trong làng nhìn thấy Banan đã đưa ông tới làm việc ở căn tin của một công ty hóa chất HOC.
Tại đây, Jayaram Banan bắt đầu công việc đầu tiên là rửa bát thuê với với tiền công chỉ 18 rupee (0,2 USD)/tháng. Tuy nhiên, nhờ làm việc chăm chỉ, Banan sớm được chuyển từ rửa bát sang phục vụ bàn, sau đó được thăng chức lên tổ trưởng phục vụ bàn, rồi trở thành quản lý. Trong 8 năm, Banan làm việc chăm chỉ tại HOC, học hỏi các kỹ năng buôn bán và quản lý với mức lương rất thấp chỉ 200 rupee (3USD/tháng).
Ông Bana cho biết dù đó là giai đoạn vô cùng gian khổ nhưng nhìn lại quá trình làm việc tại HOC đã khơi dậy niềm đam mê kinh doanh nơi ông.
Năm 1973, Banan nghỉ việc tại HOC và chuyển tới Delhi, nơi có người anh trai đang làm quản lý một nhà hàng Udupi. Khoảng thời gian này Chính phủ thành lập Công ty TNHH điện tử trung tâm (CEL) gần Ghaziabad. Banan giành được hợp đồng mở căn tin tại CEL năm 1974 và khởi nghiệp với khoản vốn đầu tư chưa tới 2.000 rupee (31USD).
Đây thực sự là bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của Banan. Ông bắt đầu thuê 3 đầu bếp và tập trung đảm bảo chất lượng các bữa ăn phục vụ tại căn tin này.
Giai đoạn này người dân ở thành phố Udupi vẫn thường kéo nhau lên làm việc tại Mumbai và mang theo thức bánh dosa. Điều này đã khiến món bánh này trở thành món ăn số 1 tại Ấn Độ. Vào thời điểm đó, các món bánh dosa đúng kiểu chỉ có thể mua được tại hai nhà hàng cao cấp Woodlands của khách sạn Lodhi và Dasaprakasa của khách sạn Ambassador.
Nắm bắt cơ hội này, ông Banan quyết định bán các món ăn idlis và dosa với chất lượng của Woodlands nhưng lại có giá bán chỉ tương đương thức ăn đường phố. Tháng 12/1986, ông Bana mở nhà hàng đầu tiên với 40 chỗ ngồi tại khu chợ Defence Colony của Delhi với số tiền tiết kiệm 5.000 rupee (77,6 USD).
Nhà hàng có tên Sagar này chuyên phục vụ những món ăn quen thuộc của vùng Nam Ấn như idli, dosa và sambar. Bất kể việc chưa bán được nhiều trong giai đoạn đầu và giá thuê mặt bằng đắt đỏ, ông Banan kiên quyết không giảm chất lượng sản phẩm bánh.
Khách hàng tìm đến nhà hàng Sagar ngày một đông và doanh số bán hàng tăng vọt. Chẳng mấy chốc ông Bana phải thuê thêm khoảng không gian phía trên nhà hàng để tạo chỗ ngồi cho khách. Quy mô vẫn chưa dừng tại đây khi những đám đông thực khách vẫn tiếp tục xếp hàng dài bên ngoài để chờ tới lượt được phục vụ.
4 năm sau, ông Banan mua lại nhà hàng Woodlands từng là đối thủ cạnh tranh một thời. Tiếp tục dốc vốn đầu tư, ông sang sửa lại nhà hàng và đổi tên là Sagar Ratna, biến nó trở thành một thương hiệu mới và có khoảng 35 cửa hàng thuộc chuỗi nhà hàng hoạt động trên toàn thành phố.
Tính đến thời điểm hiện tại, Jayaram Banan sở hữu 90 cửa hàng ăn uống trên toàn miền bắc Ấn Độ , trong đó có các chuỗi nhà hàng Sagar Ratna và Swagath với tốc độ “phủ sóng” thương hiệu chóng mặt. Doanh thu nhà hàng cũng tăng liên tục từ 20-25% mỗi năm.
Ý kiến của bạn